CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 127

Vààào!!!”. Bây giờ thì tôi đã hiểu: một khi trận đấu bóng đá chưa kết thúc,
dẫu có dùng máy kéo cả nghìn sức ngựa cũng không thể trục ông cụ ra khỏi
phòng.

Trời ạ! Phải ở nhà với hai cô bé điên khùng này chỉ vài hôm thôi chắc đời
tôi nát! Thậm chí tôi không thể hình dung được là mình sẽ phải hóa thân
vào những nhân vật nào nữa. Chỉ một lúc sau, hai cô bé không còn hứng thú
với bộ dạng đàn bà con nít của tôi.

- Này, bây giờ chúng mình chơi trò bác sĩ đi. – Cô bé

Ella đề nghị.

- Đúng đấy, - Marina đồng ý tức khắc. Cô này luôn luôn hưởng ứng “sáng
kiến” của cô kia.

Thì ra mẹ của hai cô bé là y tá, bố là bác sĩ. May mà bố mẹ chúng không
phải là thợ lặn. Bố mẹ làm ngành y nên trong nhà chẳng thiếu gì trang phục
và dụng cụ của nhân viên y tế: áo blouse trắng, blouse xanh, mũ trùm đầu,
khẩu trang, găng tay phẫu thuật… Chỉ mươi phút sau, tôi đã được đặt ngồi
ngay ngắn trên ghế dựa, vai khoác áo choàng trắng, đầu đội mũ trùm, mõm
đeo khẩu trang. Hai đôi tất đã được lột ra, nhưng hai cô bé lại đắp lên đùi
tôi một mớ bông gạc to sù rồi dùng băng trắng bó chặt lại (coi như tôi bị
thương nhẹ trong một vụ va quẹt xe trên đường đi làm). Trên cổ tôi, thay vì
cái băng đai quen thuộc thì bây giờ lủng lẳng chiếc ống nghe của bác sĩ.
Ella quấn băng máy đo huyết áp vào cái chân “không bị thương” của tôi,
bóp bóp quả bóng cao su, đo huyết áp cho tôi, còn Marina thì kẹp vào nách
tôi chiếc nhiệt kế điện tử.

“Quý vị người lớn ơi! Các vị đâu rồi? – Tôi than thầm. – Van các vị về sớm
giùm tôi. Ông cụ chỉ mê xem bóng đá, bây giờ chắc đã ngủ khò rồi. Các vị
giao tôi cho hai cô bé này chẳng khác chi giao trứng cho ác!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.