CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 145

chết sớm. Ngày bé, chúng còn gọi ta là mẹ. Vậy mà khi lớn lên, cái từ
thiêng liêng ấy đã biến mất khỏi cửa miệng chúng. Tại sao lại như thế, hở
Trison?

Biết trả lời sao đây, dù câu trả lời đã rõ. Một con người đã lớn lên, đã
trưởng thành như vậy đó. Hãy nhìn những đứa trẻ thơ đi – chúng mới dễ
thương, đáng yêu làm sao? Lúc nhỏ, chúng biết yêu thương, quý trọng cha
mẹ, nhưng khi lớn lên thì chỉ có Chúa mới biết chúng trở thành con người
như thế nào. Chuyện ấy thật lạ lùng. Lạ lùng và... kinh khủng.

- Phải chăng đó là do Chúa trừng phạt ta? – Bà Polina Foteevna bỗng tự
vấn. - Ta đã sống không phải hoàn toàn trong sáng. Mọi chuyện đều có thể
xảy ra trong cuộc sống xô bồ xô bộn này. Kể cả khi đã bị mù, ta thỉnh
thoảng vẫn còn phạm phải những điều sai quấy. Nghĩ lại mà cảm thấy xấu
hổ và ân hận vô cùng...

Bà cụ bật khóc thút thít rồi ôm lấy đầu tôi, hôn lên trán.

- Hãy tha lỗi cho già này, hỡi con trai yêu quý... “Sao lại xin lỗi con, hỡi mẹ
già quý mến?”

- Già có lỗi với con nhiều lắm, Trison ạ. Già đã gây cho con bao đắng cay,
phiền toái...

“Ôi, bà cụ già bất hạnh đáng thương của tôi! Hãy quên hết những chuyện ấy
đi, mẹ yêu quý của con. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi. Con không hề
cảm thấy đắng cay, đau khổ. Đời có lúc này lúc khác. Mẹ hãy yên lòng đi,
đừng băn khoăn lo lắng làm gì”.

- Mỗi khi nhớ đến những lỗi lầm đã gây ra cho con, tim ta như thắt lại. Mà
con thì luôn luôn trung thành tận tụy. Con đẻ chắc còn không được như vậy,
nói gì con nuôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.