CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 148

sống ở thế giới nào vậy? Không lẽ cô không hề biết đến chủng loại chó dẫn
đường? Hay cô làm bộ không biết? Nhưng mà thôi, quan tâm làm gì nhỉ?
Thứ người như thế cũng dám không biết gì lắm. Điều đó có cần thiết cho cô
ả lắm không?

- Ôi, ông anh thân mến! – Vừa nhìn thấy Boris, Lida vội nhào đến ôm hôn.
– Xin chào! Sao mặt mày bí xị vậy? Ốm à?

- Ốm đau cái gì! – Thằng anh làu bàu. – Mới ngủ dậy. Ngủ dậy mới biết mụ
già đã toi. Còn mày thì sống ra sao?

- Cũng bình thường, - Lida cười toe toét. – Ngày hôm nay tôi đi du lịch
châu Âu đấy chứ, nhưng từ sáng sớm, vừa bước chân lên xe để ra sân bay
thì nghe dì Irina gọi điện báo tin. Thế là đành hủy chuyến đi, bực ghê.
Nhưng suy nghĩ lại, mình không đi dự đám tang, người ta sẽ nghĩ sao về
mình đây? Người ta lại chẳng kháo ầm lên: bà ấy chết mà nó chẳng ngó
ngàng gì tới.

- Này, Lida, - Boris húng hắng ho rồi nói. – Tao có chuyện cần nói với mày
đây.

- Chuyện gì thế, - Lida tròn mắt. – Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à?

- Mày hiểu không, chuyện thối lắm, - Boris ngập ngừng rồi nói tiếp: – Bà
mẹ…

- Ô hô hô!!! – Lida cười phá lên, cắt ngang. – Ông lại gọi mụ già là “mẹ” cơ
à? Ha ha!

- Ừ, thì bà mẹ ghẻ của tụi mình ấy. Gọi như thế nào thì có gì là quan trọng.
Bây giờ không phải lúc để bàn chuyện ấy. Mày nghe đây, chuyện nó là thế
này… Tóm lại là… mày hiểu không… tức là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.