CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 150


- Mày kỳ quá, Lida ạ, - Boris chậc lưỡi. – Tao kiếm đâu ra ngần ấy tiền mà
chung chi cho mày?

- Kiếm đâu ra là chuyện của ông. Còn tôi nhá, xin lỗi đi, không có chuyện
tôi từ chối phần thừa kế của mình đâu. Quên đi!

- Mày là em ruột của tao hay người dưng? – Boris nổi cáu.

- Em ruột đấy, thì sao nào? – Lida móc bóp lấy thuốc lá ra hút. – Nhưng tại
sao lại nói đến chuyện em ruột với chẳng người dưng ở đây?

- Một khi là em ruột, mày phải thông cảm cho hoàn cảnh của tao.

Lida đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống đường phố. Thằng anh dõi mắt theo.
Bỗng cô em quay ngắt lại, mặt đầm đìa nước mắt, vừa khóc lóc vừa kể lể:

- Anh nói vậy, chứ rồi ai thông cảm cho hoàn cảnh của tôi? Anh có bao giờ
quan tâm hỏi han xem tôi sinh sống, làm ăn ra sao, tôi có khỏe không, có
gặp vấn đề gì trong cuộc sống hay không…

- Nói khẽ thôi chứ! – Boris gắt. – Trong nhà đầy người kìa.

- Đầy người thì sao nào? – Lida vặc lại. – Người ta thì việc gì đến tôi? Tôi
ăn trộm ăn cắp gì của họ à? Hay tôi lừa đảo gì ai? Tôi chỉ đòi hỏi quyền lợi
chính đáng của tôi thôi chứ tranh giành gì với ai? Phần của tôi là một nửa
căn hộ này. Anh có hiểu không? Và tôi không bao giờ từ bỏ phần quyền lợi
của mình. Nếu anh không có khả năng chung chi cho tôi thì bán nhà, chia
đôi. Có thế thôi.

Đúng lúc đó có một ông già bước tới. Tôi mới nhìn thấy ông ấy lần đầu.
Ông già tóc bạc trắng, lông mày rậm, chân đi hơi khập khiễng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.