CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 216

Hôm sau, cánh phóng viên kéo đến, vây lấy chúng tôi với đủ thứ máy quay
phim, micro, đèn chiếu sáng. Chỉ thoát được sau khi bị họ quần mệt lử. Nói
tóm tắt, tôi bỗng dưng trở thành ngôi sao truyền hình. Rồi các phóng viên đi
khỏi, chỉ những vấn đề là còn ở lại.

Nói rồi, tôi là một con chó ngây thơ. Tôi cứ ngỡ sau sự kiện này chắc chắn
người ta sẽ không đuổi tôi ra khỏi vườn trẻ. Nhưng mọi chuyện phức tạp
hơn nhiều. Hai hôm sau, từ phòng hiệu trưởng về, ông cụ của tôi rơm rớm
nước mắt.

- Trison con ơi! – Ông cụ nói với tôi. – Con tưởng hành động anh dũng vừa
rồi của con sẽ giúp giải quyết mọi vấn đề ư? Khốn khổ, không phải thế con
ạ. Hôm nay vừa có cuộc họp toàn thể phụ huynh và mẹ của bé Kristina, con
bé được con cứu ấy, vẫn nhất quyết đòi đưa con ra khỏi khuôn viên nhà
trường.

- U-u-u! – Tôi buồn rầu tỏ ý phản đối.

- Ôi, con cứ ở đó mà “u-u-u” đi. – Cụ Valery Anatolievich buồn bã nhại lại.
– Bà ấy bảo, đó chẳng qua chỉ là phản xạ bản năng của loài chó mà thôi.
Chẳng ai biết chuyện sẽ tới đâu. Cô hiệu trưởng Ludmila Alekseevna suýt
bật khóc. Cô ấy năn nỉ ông đừng dấy lên thành to chuyện, chỉ vô ích mà
thôi. Bà phụ huynh ấy cứ khăng khăng một mực đòi đuổi con.

Tôi xin nói một điều chân thực: nếu có xảy ra sự cố tương tự một lần nữa,
tôi vẫn bỏ lòng tự ái qua một bên, sẽ vẫn cố gắng hết sức mình để cứu
người, mặc ai có thể gọi đó là phản xạ tự nhiên hay chỉ là sự hăng tiết vịt,
nổi máu yêng hùng. Tôi chẳng việc gì phải nhọc công đi phân biệt những
khái niệm ấy. Tôi biết rằng ý thức cứu người, giúp người đã ăn sâu vào máu
tôi. Đó chính là ý nghĩa của cuộc đời tôi. Tôi sẵn sàng đánh đổi sự sống của
mình để cứu mạng người mà không cần phải đắn đo, suy nghĩ. Đó chính là
lẽ tự nhiên mà Tạo hóa đã dành cho loài chó. Các bạn muốn gọi điều đó là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.