CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 219

Cụ Valery Anatolievich cho tôi “nghỉ phép”, thế là tôi được sống hai ngày
trong nhà Sashka. Nghỉ ngơi xả láng. Công việc đang chờ tôi phía trước, lúc
đó chắc sẽ chẳng có thời gian đâu mà nghỉ ngơi, an dưỡng.

Sashka đeo “đồ nghề” vào cho tôi (cậu ấy có giữ lại một bộ băng đai và dây
dẫn đường làm kỷ niệm) và bắt đầu thuyết giảng cho Stepa nghe về công
việc của chó dẫn đường. Tôi không hề quên bất cứ thao tác nghề nghiệp
nào. Có lẽ giống như người đi xe đạp vậy – một khi đã học thành thạo thì
suốt đời không bao giờ quên cách chạy xe. Chúng tôi đi trên đường và
người qua đường tò mò nhìn theo chúng tôi.

Thậm chí có một người phụ nữ không nén nổi tò mò, bèn lại gần và hỏi
Sashka:

- Xin lỗi, có phải cậu đang huấn luyện chó dẫn đường không?

- Đúng vậy. – Sashka trả lời và tỏ ra thích thú. – Sao chị lại hỏi thế?

- À, tôi cảm thấy rất thú vị, muốn được biết chúng làm việc như thế nào.
Chúng thật sự có thể giúp người mù chứ?

- Tất nhiên rồi, giúp chứ. – Sashka nói. – Giúp rất nhiều nữa là đằng khác.
Chúng chính là đôi mắt của người mù chúng tô... – Sashka sựng lại mấy
giây rồi nói tiếp: - Chúng là đôi mắt của người mù đấy.

- Chồng tôi bị mù, hoàn toàn không nhìn thấy gì, - người phụ nữ than thở. –
Người ta đề nghị dùng chó dẫn đường, nhưng anh ấy một mực từ chối, bảo
rằng đó chỉ là trò chơi vớ vẩn.

Đây không phải lần đầu tiên tôi được nghe về quan niệm này. Đáng tiếc, ở
nước Nga chúng ta, rất nhiều người khiếm thị còn mù mờ về khái niệm chó
dẫn đường, vì thế cứ từ chối sự giúp đỡ của chúng tôi. Họ nghĩ rằng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.