CHÓ DẪN ĐƯỜNG PHIÊU LƯU KÝ - TẬP 2 - Trang 62

- Này bà Polina, hãy nói tôi nghe, việc đếch gì mà bà phải tha cái con chó
chết tiệt này theo bên mình mọi lúc mọi nơi thế hử? Bà là…

- Sao lại “việc đếch gì”? – Một người đàn ông ngắt lời. – Đó là chó dẫn
đường…

- Này, tôi không hỏi ông đâu nhé! – Gã râu xồm nổi cáu. – Đừng có ngắt
lời. Bà Polina, thế nào? Trước đây bà vẫn đi lại được với cây gậy mà chẳng
sao cả. Sao bây giờ lại cần đến chó? Để làm đếch gì?

Bà Polina Foteevna húng hắng ho, lẩm bẩm điều gì đó rồi nói to:

- Việc gì đến ông? Nó làm phiền gì ông à? Hay là nó xơi mất mồi nhậu của
ông? Bây giờ ông cần gì?

- Ồ không, nó chẳng làm gì phiền đến tôi cả, - gã râu xồm sượng sùng. –
Hỏi cho biết vậy thôi. Bà cần nó để làm gì? Tự gánh lấy phiền toái vào
mình, nào phải cho ăn, cho uống, tắm táp, chăm sóc, đủ thứ chuyện.

- Ông khỏi lo đi, - bà Polina phẩy tay, - mọi chuyện bình thường. Tôi gánh
được.

Tôi nghĩ bụng: “Ái chà, bà Polina Foteevna, bà xạo vừa vừa chứ. Bà ‘gánh’
rất tồi. Nhưng việc gì đến lão kia nhỉ? Hắn khơi mào câu chuyện kỳ quặc
này ra để làm gì? Thật chẳng ra làm sao cả…”.

Và tôi đã không lầm. Nạp thêm một tua chất cồn vào người, gã râu xồm
đứng dậy nói to:

- Bà Polina, bán cho tôi con chó đực của bà đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.