CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 133

Còn có cô.

Nhưng cô chưa nói xong.

“Còn có cái gì?” Trong yên tĩnh, anh đột nhiên thốt ra một câu như

vậy.

Dương Mai đang cười, không lên tiếng.

Giang Thủy nói: “Tôi từ chối cô ấy, bảo cô ấy học xe cho tốt.”

Dương Mai nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

Qua một hồi lâu, anh lại nói: “Cô cũng học xe cho tốt.”

Dương Mai chuyển tầm mắt, không nói gì.

Sau khi xuyên qua con đường chợt hẹp lại kia, tình hình giao thông

dần dần tốt hơn, Giang Thủy lái xe rất nhanh, không bao lâu sau đã chạy
đến tiểu khu Dương Mai ở.

Khoảng thời gian này quá ngắn khiến Dương Mai cảm thấy tình huống

kẹt xe vừa rồi chỉ vừa phát sinh ở một giây trước, câu nói cuối cùng Giang
Thủy nói với cô vẫn ở bên tai, giống như anh dừng ở nơi đó là để nói một
câu kia.

Giang Thủy vẫn như cũ không lái xe đi vào mà ngừng ở giao lộ, vẫn

vị trí cũ.

Dương Mai cũng không xuống xe luôn, Giang Thủy nhìn về phía cô,

cô chỉ lấy ngón tay chỉ chỉ chân chính mình.

Cô không đeo giày.

Giang Thủy hỏi cô: “Giày cô đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.