CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 144

Em gái thu ngân nhìn về hướng Dương Mai, lại nhìn nhìn phía ngoài

cửa, nói: “Người đàn ông lần trước cùng chị tới đâu? Không cùng nhau
tới?”

“Phải, không cùng nhau tới.”

Năm phút đồng hồ sau, Dương Mai ôm bảy tám bình nước khoáng

cùng đồ uống khác đi tới, em gái thu ngân kinh ngạc: “Mua nhiều như vậy,
một mình chị có thể xách sao?”

Dương Mai ném cả đống chai lên trên quầy thu ngân, một trận tiếng

lách cách vang lên.

Trong lúc em gái thu ngân đang tra giá đồ, Dương Mai liền đứng sang

một bên gọi điện thoại, trong ống nghe truyền đến hai tiếng “ring ring” liền
có người tiếp.

Dương Mai: “Giang Thủy, tôi ở quầy bán quà vặt, anh tới xách đồ đi.”

Dương Mai thanh toán tiền, lại đợi trong chốc lát thì thấy Giang Thủy

chạy chậm lại đây.

Anh chưa bao giờ bung dù, trên làn da đen bóng mồ hôi phát sáng lập

loè. Dương Mai đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Lau mồ hôi.”

Giang Thủy lắc đầu, không nhận khăn giấy, trực tiếp túm áo lau qua

loa trên đầu, coi như lau mồ hôi.

“Đồ đâu?” Anh hỏi.

“Đây.” Dương Mai đưa cho anh một túi đựng nước lớn.

Hai người sóng vai đi về trường dạy lái xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.