CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 183

“Cô đã lâu không có đàn ông.” Đây là câu trần thuật, ngữ khí của anh

là khẳng định.

“Phải.” Dương Mai nhấp môi cười, rất hào phóng mà thừa nhận.

Một lát sau, cô thấp giọng nói: “Thời gian lâu rồi, tôi cũng không nhớ

hai chữ đàn ông này viết như thế nào, anh có muốn dạy tôi viết không?”

Giang Thủy không trả lời cô, Dương Mai cũng không để bụng đáp án

của anh, đưa tay bắt lấy cánh tay thô tráng, duỗi lưỡi liếm vệt bia xẹt qua
trên cổ anh mới rồi. Đầu lưỡi ngừng lại trên hầu kết, đánh một vòng tròn
mới lưu luyến rời đi

Cảm giác tê dại. Tựa như điện giật.

Giang Thủy đột nhiên đỡ lấy ót Dương Mai, buộc cô phải ngửa đầu về

phía sau, như vậy anh mới có thể nhìn đến đáy mắt cô.

“Hồ ly tinh…” Anh nỉ non nói.

Dương Mai cầm lòng không đậu mà cười, mặt mày nheo lại, như vậy

lại càng giống một con hồ ly quyến rũ.

Giang Thủy lại đột nhiên đứng dậy, bước về hướng huyền quan, sau

khi thay giày vải của mình liền quay đầu nhìn lại, Dương Mai vẫn còn dựa
trên ghế sô pha, dáng người mềm mại, không chớp mắt mà nhìn chằm
chằm anh.

Trước khi đóng cửa, anh lại dặn dò lần nữa: “Đi ngủ sớm một chút,

ngày mai không được đến trễ.”

Ngày hôm sau, Dương Mai đúng hẹn ngồi vào xe Giang Thủy. Ghế

sau xe là Trương Tây Tây, Dương Mai muốn ngồi ở ghế phụ nhưng đi đến
bên cạnh lại phát hiện Giang Thủy đã ngồi ở đó, cô đành phải vòng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.