CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 185

Xe bắt đầu đi từ ven đường, giống một con rùa đen ngàn năm, chậm rì

rì mà bò vào giữa đường.

Lâm Dương nhìn những chiếc xe ở hai bên đột nhiên vượt qua xe

mình mà đau lòng liền gõ gõ lưng ghế Dương Mai: “Này này, cô đừng nhìn
xe anh Thủy như vậy chứ kỳ thật tốc độ vẫn có thể cao hơn.”

“Không được.” tròng mắt Dương Mai chuyển động, không ngừng nhìn

kính chiếu hậu, “Vẫn nên điều khiển an toàn.”

Lâm Dương không đồng ý: “Tốc độ mau một chút cũng không đại

biểu không an toàn ạ.”

Dương Mai yên tĩnh một chút, bởi vì lại có một chiếc xe đi ngang qua,

cô theo bản năng giảm tốc độ, để xe phía sau vượt qua. Một lát sau, Dương
Mai mới nói: “Cậu đừng nói chuyện làm phân tán lực chú ý của tôi.”

Lâm Dương không còn lời nào để nói, đành nằm lại ghế.

Phía trước là giao lộ chữ T, Dương Mai từ thật xa đã thấy đèn vàng lập

loè, khi còn cách vạch dừng xe một khoảng thật dài cô đã bắt đầu phanh xe.

Ghế phụ có phanh dùng cho giáo viên, chân Giang Thủy đặt ở bên

cạnh thiết bị phanh, anh cảm nhận được phanh bị dẫm mạnh xuống, không
khỏi quay đầu nhìn Dương Mai một cái.

Xe ở trước vạch dừng kẽo kẹt ngừng lại.

“Cô làm gì vậy?” Giang Thủy hỏi.

Dương Mai gắt gao nắm tay lái, nói: “Chờ đèn xanh.”

Người ngồi phía sau “phụt” một tiếng liền bật cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.