CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 196

Dương Mai đối với việc bọn họ đang làm lúc này không có một chút

hứng thú tham dự nào, sau khi ném sạch sẽ rác rưởi, không coi ai ra gì mà
rời đi.

Thầy Hồ nhanh tay lẹ mắt ngăn cô lại: “Ai ai ai, Dương Mai, cô đừng

đi, khi đó rất nguy hiểm đấy cô biết không? Cô có muốn nhân cơ hội này
lên án thầy Giang của các cô một chút không.”

Hắn dùng giọng điệu đùa cợt khi nói lời này, nhưng mọi người ở đây

đều hiểu được, hắn muốn thấy Giang Thủy bị chê cười.

Dương Mai cũng biết ý định nham hiểm của hắn, hắn đơn giản là

muốn biểu đạt ý tứ – xem đi, thầy giáo này vì biểu diễn đua xe, không
màng an nguy của nữ học viên. Nếu khi đó lại rướn thêm một tấc thì hiện
tại Dương Mai cũng không có khả năng hoàn hảo mà đứng ở chỗ này.

Bành Bằng nghe xong tiến lên một bước quan tâm hỏi: “Dương Mai,

cô không sao chứ?”

Dương Mai đang tâm tình không tốt, hiện tại nhìn ai cũng đều là có

động cơ kín đáo. Đối với Bành Bằng này, cô không có cảm giác gì, nhưng
ai bảo hắn không có mắt nhìn, chủ động đâm đầu vào họng súng đâu.

Cô bình tĩnh nói: “Tôi có việc hay không có việc cũng không phải

chuyện của anh.”

Bành Bằng xấu hổ cười cười, không dấu vết lui ra phía sau một bước,

không đáp lời tiếp.

Chung quanh Dương Mai nhiều người như vậy, không có đôi mắt nào

không rơi trên người cô nhưng cô lại như không nhìn thấy, trong những ánh
mắt bất đồng cảm xúc này cô tìm được ánh mắt trầm tĩnh mà mênh mông
nhất, không chút nào cố kỵ nhìn thẳng qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.