CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 211

hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Ngoài xe là cảnh vật ngày càng xa lạ, Giang Thủy lai xe về hướng

nông thôn, ven đường gần như không có người qua lại, xe cộ trên đường
cũng rất ít. Con đường rộng lớn, nhựa đường mới trải thô ráp, bánh xe đi
lên tạo ra tiếng loạt xoạt rung động.

Giang Thủy tập trung lái xe, gương mặt anh hết sức chuyên chú.

Dương Mai vốn dĩ vẫn nhìn anh, nhìn lâu rồi lại quên chính mình

muốn nói gì. Giang Thủy có thói quen lái xe bằng một tay, một cái tay khác
luôn nhàn tản gác trên cửa sổ xe, cọ qua cằm, hoặc là giống như bây giờ,
hai làn môi khẽ nhếch, nhẹ dán lên ngón trỏ.

Anh thoạt nhìn rất nghiêm túc, mà loại nghiêm túc này thực gợi cảm.

Thân thể Dương Mai hơi nghiêng về phía trước, cô nhìn ra ngoài thì

phát hiện xe ngừng dưới một hàng cây bên đường, đằng sau đó là dòng
sông nước chảy siết, ánh chiều tà lúc chạng vạng chiếu trên mặt nước tựa
như được khảm những viên ngọc nhỏ vụn, sóng nước lóng lánh.

Giang Thủy xuống xe, mở cửa xe bên phía Dương Mai, Dương Mai

nhướng mày hỏi anh: “Làm gì?”

“Luyện xe.”

Dương Mai nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện con đường này tuy

hẹp nhưng trống trải, hơn nữa còn thẳng tắp, nhìn không thấy điểm đầu,
giống như có thể nhắm mắt lại chạy một đường đến cuối.

Giang Thủy nói: “Sắp sửa thi rồi, bài hai qua rồi sẽ lập tức đến bài thi

đường trường, trình độ của cô không qua được.”

Dương Mai xuống xe, nói: “Anh dạy bổ túc cho tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.