CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 222

Dương Mai nhìn anh một cái liền biết, anh đã không còn hứng thú làm

chuyện đó.

Vì sao?

Dương Mai lại lần nữa hướng mắt về tấm di ảnh kia.

“Bây giờ em đã tin anh thật sự chưa từng mang phụ nữ về đây.” Nào

có người sẽ làm được trước di ảnh.

Giang Thủy thảm đạm cười nhưng cũng không nói gì.

“Em đói bụng.”

Giang Thủy không phản ứng, Dương Mai chọc anh vài cái, lúc này

anh mới quay đầu lại nhìn cô, rất mau đứng dậy: “À, anh làm mì cho em.”

Dương Mai đứng lên đi dạo trong phòng một vòng, trên thực tế cô căn

bản không cần làm như vậy, bởi vì nơi này rất nhỏ, nhìn một cái là có thể
thu hết mọi thứ vào đáy mắt.

Cô đi đến một góc phòng, nơi đó đặt một cái hộp tinh xảo. Rất quen

mắt, mở ra liền thấy đôi giày lái xe cô đưa anh lần trước. Nhìn dáng vẻ hẳn
là chưa từng đi lần nào, vẫn còn mới tinh như vừa lấy từ cửa hàng về.

Dương Mai xách giày xuống, Giang Thủy vừa lúc bưng một chén mì

lớn ra: “Tới ăn mì.”

“Vâng.” Cô đặt đôi giày mới ở bên cạnh một đôi giày khác, nhìn trong

chốc lát, lại cảm thấy nơi nào đó không ổn, đơn giản xách lên một đôi trong
đó đến thẳng thùng rác.

Cô vứt đôi giày ngày thường Giang Thủy dùng để lái xe kia đi.

Giang Thủy ở phía sau cô nói: “Em làm gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.