CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 223

“Quá cũ, có giày mới sao anh không đi?”

Giang Thủy giật giật môi, không nói chuyện.

Dương Mai đi qua, ôm cánh tay anh, cười nói: “Không nỡ?”

“… Không phải, là anh muốn tiết kiệm một chút.”

“Vậy à.” Dương Mai thuận miệng lên tiếng, rõ ràng không tin lý do

thoái thác của anh.

Giang Thủy cũng không nghĩ sửa đúng hiểu lầm của cô, chỉ đẩy đẩy

chén về phía trước: “Ăn đi, sắp nhũn rồi.”

Dương Mai nhận đôi đũa, phát hiện trước mặt Giang Thủy trống

không: “Của anh đâu?”

“Anh không đói bụng, lát nữa sẽ ăn.”

“Ừm.”

Kỳ thật anh cũng đói bụng, nhưng mà trong bếp chỉ còn lại một chén

mì này, anh để lại cả cho cô. Có gạo, nhưng không có đồ ăn, anh định ra
cửa mua. Nhưng anh cũng không phải rất muốn đi ra ngoài lúc này.

Anh lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn cái miệng nhỏ của Dương Mai ăn

mì. Tốc độ của cô rất chậm, mỗi lần cuốn một đũa mì vào miệng, lại cắn
đứt hơn phân nửa, rốt cuộc ăn nửa ngày mà một chén lớn mì vẫn là một
chén lớn mì, cũng chẳng vơi đi được mấy.

Mì rất nhanh trương lên.

“Ăn không vào nữa.” Dương Mai vừa liếm sạch sẽ nước canh ở khóe

miệng vừa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.