CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 245

Tốc độ xe Lý Diễm không nhanh, còn bớt thời giờ quay đầu lại, cảm

thấy rất thú vị nhìn bọn họ vài lần, sau đó cười hì hì trách cứ Dương Mai:
“Đồng chí Dương Mai, cậu cũng được đấy, có hỉ sự mà không nói với tớ.”

Dương Mai nói: “Tớ muốn nói với cậu, nhưng không phải cậu bận quá

sao.”

Bận việc Tôn Uy.

Dương Mai sợ Lý Diễm khổ sở nên không dám ở trước mặt cô ấy

nhắc tới hai chữ này, ai ngờ Lý Diễm lại tự mình nhắc tới: “Tôn Uy đồng ý
ly hôn.”

“Vậy à.” Dương Mai nhàn nhạt, “Cậu thấy ổn là được.”

Lý Diễm thở dài một tiếng, nghe không ra cảm xúc: “Tớ hiện tại là

người cô đơn, đến lúc đó quấn lấy cậu, cậu cũng đừng chê tớ phiền đấy.”

“Tớ đã quen cậu luôn quấn lấy tớ.”

Lý Diễm cười: “Phi phi phi, tớ là người không biết xấu hổ như vậy

sao. Cậu bớt ở trước mặt người khác bôi nhọ hình tượng cao lãnh (thanh
cao, lạnh lùng) của tớ đi!”

Dương Mai vui sướng mà cười ra tiếng: “Được, tớ cái gì cũng không

nói, đúng sai mọi người đều tự biết.”

Lý Diễm trắng mắt liếc nhìn cô, Giang Thủy trong tầm mắt vẫn lẳng

lặng ngồi, vẻ mặt bình đạm. Cô ấy bỗng nhiên cố làm ra vẻ ho khan một
tiếng nhưng không ai phản ứng, lại kéo dài thanh âm ho khan một tiếng
nữa.

Dương Mai cười vỗ vỗ lưng ghế Lý Diễm: “Đừng khụ nữa, đèn xanh

rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.