CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 247

Dương Mai đổi đến trên ghế phụ, khi thắt dây an toàn, nghe Lý Diễm

nói: “Ở bên nhau đã bao lâu, thời điểm nào bắt đầu, như thế nào ở bên
nhau, đúng sự thật trình bày mau.”

“Sao cậu nhiều vấn đề vậy.”

“Cậu không rên một tiếng liền thoát khỏi tình trạng độc thân, tớ đương

nhiên muốn hỏi cẩn thận.”

Dương Mai loát loát tóc, Lý Diễm chờ mãi không thấy gì lại nói: “Cậu

nói với tớ trước, anh ta là ai, sao tớ cảm thấy quen mắt như vậy.”

“Anh ấy là Giang Thủy, là giáo viên dạy xe của tớ.”

Lặng im một lát, Lý Diễm mới nhỏ giọng kêu lên: “Đồng chí Dương

Mai, trong đầu cậu nghĩ thế nào vậy!”

“Làm sao?”

“Sao lại nghĩ đến muốn tìm giáo viên.”

Dường như là hồi tưởng cái gì, Dương Mai không khỏi nhíu mày.

Vấn đề này giống như đã từng gặp phải.

“Giáo viên thì làm sao?” Dương Mai nhàn nhạt nói.

Lý Diễm lúc này mới ý thức được vấn đề này có chút ý vị khác, lập

tức giải thích: “Không phải, tớ cũng không phải nói giáo viên không tốt,
nhưng cậu xem… Vừa rồi lúc trả tiền, anh ta cứ đứng ở đó để cậu trả tiền.
Đây là việc đàn ông nên làm sao.”

“Anh ấy không đủ tiền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.