CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 301

Lau xong ghế, Giang Thủy ném giẻ lau vào chậu nước, ngồi xổm

xuống giặt khăn. Ống quần bị kéo lên, lộ ra một đoạn vớ màu ghi, mắt cá
chân anh kỳ thật khá nhỏ, mãi cho đến bụng cẳng chân mới giống như một
đoạn măng thật dài nhú ra.

Trên người anh thật sự không có một chút thịt thừa, rất ít có đàn ông

tinh tráng như anh.

Dương Mai nhớ tới cặp chân trên xe lăn kia, giấu phía dưới tấm thảm,

không tránh được lộ ra một ít, gầy giống như đôi đũa. Đó là một loại gầy
mang tính bệnh tật, dường như chỉ có da bọc xương.

Ngoài ra thì thần thái của người đàn ông này cũng không bình thường,

giống như một hình nộm vô hồn, đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Nghĩ như vậy, Dương Mai liền hỏi: “Anh trai anh có phải có bệnh gì

không?”

Cô hỏi như vậy kỳ thật đã rất uyển chuyển, nếu theo đúng tính cách

của cô, là bạn bè qua lại thường xuyên thì hẳn đã trực tiếp hỏi “Có phải đầu
óc anh trai anh có bệnh không”.

Hỏi ra vấn đề này, Dương Mai đã suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng mà Giang Thủy rõ ràng không thông cảm cho “suy nghĩ cẩn

thận” của Dương Mai, hoặc là nói, anh trực tiếp nghe thấu tầng ý tứ uyển
chuyển này, nghĩ tới câu hỏi khi không được che dấu gì kia. Anh không
ngẩng đầu, nhưng động tác giặt giẻ lau đã ngừng: “Đừng hỏi như vậy.”

“Không thể nói?”

“Anh không hỏi em, em cũng đừng hỏi anh. Coi như huề nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.