CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 330

Dương Mai nghiêm túc nói: “Em không nói đùa với anh.”

Giang Thủy nghe xong thu lại nụ cười, đứng đắn hỏi: “Vậy em từng

gặp anh ta ở đâu?”

“Nghĩ không ra…”

Núi không cao nên chỉ trong một buổi sáng bốn người đã leo đến đỉnh

lại đi xuống, thời gian vẫn còn dư dả.

Tới giờ cơm trưa, bốn người chia tay dưới chân núi.

“Hai người về thế nào?” Lý Diễm hỏi.

“Giang Thủy lái xe tới. Hai người thì sao?”

Lý Diễm giơ tay chỉ: “À, tớ ngồi xe anh ấy.”

Một chiếc xe SUV màu xám trắng lái tời từ phía đối diện, cửa sổ xe

bên ghế lái được kéo thấp hết cỡ, tay Mạnh Đạt đặt trên đó, vươn nửa cái
đầu ra.

“Bíp bíp bíp” — tiếng còi ô tô kêu lên.

“Tớ đi trước đây.” Lý Diễm nói.

Nhìn theo cô ấy ngồi lên xe, Giang Thủy nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Anh ngừng xe ở nơi xa hơn một chút, đang đi về hướng đó thì khóe mắt lại
thấy Dương Mai còn đứng bất động, anh liền xoay người nắm lấy tay cô,
cười nói: “Đi không nổi, anh cõng em?”

Dương Mai lắc đầu, Giang Thủy nói: “Vậy đi thôi, anh đói bụng rồi.”

Vừa dứt lời, Dương Mai bỗng nhiên nói: “Em thật sự đã từng gặp anh

ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.