CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 357

Cô quơ quơ đầu: “Không có gì.”

Cô vốn định lừa gạt cho qua, nào ngờ lần này Giang Thủy không cho.

Cuối cùng, Dương Mai đành phải chỉ chỉ chân mình, ủy khuất mà oán giận:
“Vừa đau vừa ngứa.”

Giang Thủy ngồi xổm xuống nhìn, vừa định hỏi đã đi khám bác sĩ

chưa thì mùi thuốc mỡ liền xông vào mũi.

“Bác sĩ nói như thế nào?”

“Dị ứng côn trùng, bệnh mề đay.”

“Dị ứng…”

Anh đứng lên, nói: “Hôm nay mới đi khám bác sĩ?”

Dương Mai gật đầu: “Lý Diễm đưa em đi.”

Giang Thủy mím môi: “Người bạn này của em cũng tốt thật.”

Dương Mai cười, nghe không ra cảm xúc nói: “Đúng không? Sắp đuổi

kịp anh rồi.”

Gió đêm tới đúng lúc, từng trận gió thổi tới, thổi tới mức Dương Mai

không còn chút sức lực nào, lười nhác ngửa ra sau, ỷ trên bờ tường thô ráp
bên ngoài, đầu cũng dựa lên, da đầu cảm thấy gai gai.

Góc độ này rất tốt, có thể nhìn không sót vẻ mặt người đối diện.

Bàn tay cô với qua, lòng bàn tay bao bọc lấy nắm tay anh, ý cười tràn

đầy: “Nắm nhẹ thôi, nắm chặt như vậy làm gì.”

Giang Thủy ngẩng đầu, đổ ập xuống một câu: “Em muốn đi đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.