CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 359

“Cũng chỉ có anh, da dày thịt béo, có người phơi nắng một chút đã

tróc da rồi.”

Giang Thủy: “Ừ, từ nhỏ đã vậy. Quen rồi.”

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo Tây Hồ.

Lúc này đúng là mùa du lịch, đừng nói khu ngắm cảnh, ngay cả toàn

bộ thành phố Hàng Châu đều nhét đầy người. Phóng mắt nhìn lại, bốn
phương tám hướng tất cả đều là ô che đầu người, vô số cái miệng mở ra,
Dương Mai cho rằng lỗ tai mình muốn thủng rồi.

“Ai, lựa chọn sai lầm.” Dương Mai có chút hối hận. Sớm biết như thế,

cô đã chọn nơi ít người rồi.

So với cô thì Giang Thủy lại bình chân như vại, thấy người thật sự quá

đông, anh liền đề nghị tìm tiệm cơm nào đó ngồi trước, nếu không lát nữa
tới giờ cơm, sẽ phải xếp hàng chờ rất lâu.

Thời gian còn sớm, bởi vậy tiệm cơm có thể lựa chọn rất nhiều.

Cuối cùng, bọn họ chọn một tòa nhà cạnh hồ. Phong cách kiến trúc cổ

xưa, đẩy cửa sổ lầu hai nhìn ra, có thể thấy một cửa sổ lớn nhỏ Tây Hồ.

Ngồi một lát, cảm thấy ánh mắt người phục vụ nhìn bọn họ càng ngày

càng quái dị, không có biện pháp nào, Dương Mai đành phải gọi cơm trước
thời gian, trong đó có một món là cá chua ngọt không thể không nhấm nháp
khi tới Tây Hồ.

Khi chờ đồ ăn dọn lên, hai người không có gì để giao lưu. Rốt cuộc đã

qua nửa ngày, hai người đều mệt mỏi.

Dương Mai gối đầu lên cánh tay, đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, liền

nghe thấy người đàn ông đối diện kêu lên một tiếng. Ngẩng đầu liền thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.