CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 39

Lâm Dương ở phía sau ngồi thấy nhàm chán nên tìm Dương Mai nói

chuyện: “Ai, thầy dạy lái của cô đâu?”

Dương Mai nhìn chằm chằm cái ót của người trước mặt, không chút

để ý đáp: “Không biết.”

Lâm Dương kêu một tiếng, lòng đầy căm phẫn mà nói: “Bọn họ bỏ lại

cô như vậy sao? Giáo viên của cô đâu, đều mặc kệ cô à?”

Dương Mai đối với đề tài này không có nhiều hứng thú lắm, chỉ là có

lệ “ừ” một tiếng.

Lâm Dương tấm tắc mấy tiếng, nói: “Tôi biết mà. Vẫn là anh Thủy

của chúng ta tốt nhất, có trình độ lại có trách nhiệm.” Cậu ngồi thẳng người
lên, ngả về phía trước, nghiêng đầu nhìn Giang Thủy: “Anh Thủy, anh có
phải là cái gì lái xe tốt nhất kia không? Em nhớ anh có cái cúp.”

Dương Mai thấy hứng thú, vểnh tai lên nghe.

Giang Thủy một lòng đặt ở việc hướng dẫn Trương Tây Tây luyện xe,

qua bài đường cong, rất nhanh là tới bước xác định điểm dừng xe và chạy
qua sườn dốc, đối với vấn đề của Lâm Dương, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Lâm Dương ngồi trở lại, vỗ đùi: “Em đã nói mà! Anh Thủy là người

trẻ nhất trường dạy lái xe nhưng trình độ là tốt nhất.”

Dương Mai nói: “Anh Thủy là người trẻ tuổi nhất?”

Lâm Dương: “Đúng vậy, tôi nhớ anh Thủy còn không đến 30 đi?”

Dương Mai nhớ tới cái trường dạy lái xe này, thầy giáo không phải

bụng phệ chính là Địa Trung Hải (Hói đầu), rất là tán đồng gật gật đầu:
“Đúng là rất trẻ tuổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.