CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 41

Sắc trời dần tối, Dương Mai dẫm ô vuông trên nền đất qua lại đếm số,

Lý Diễm còn chưa tới.

Dương Mai nghĩ, nếu không dứt khoát gọi xe để về luôn. Chỉ là nơi

này ở vùng ngoại ô, không dễ gọi taxi.

Đang thất thần mờ mịt, phía sau Dương Mai bỗng dưng sáng ngời, đó

là đèn pha xe, sau đó là tiếng còi ô tô vang dội.

Dương Mai cảm thấy âm thanh chói tai này quả thực là tiếng trời,

xoay người qua trên mặt đã là dào dạt mỉm cười sau khi đợi lâu.

Nhưng tươi cười rất nhanh liền suy sụp — kia không phải xe Lý

Diễm, là xe tập lái đưa xong học viên lại trở về.

Dương Mai sững sờ đứng ở chính giữa đường, xe tập lái hướng về

phía cô lại còi một tiếng. Dương Mai lúc này mới lui qua một bên, tiếp tục
chờ.

Chiếc xe tập lái kia cọ qua bên người Dương Mai, bỗng nhiên ngừng

lại.

Giang Thủy ngồi ở bên trong.

Anh ở vị trí thấp hơn, nhìn ra ngoài: “Sao cô còn ở đây?”

Dương Mai chờ đến có chút nản lòng thoái chí, nói chuyện cũng như

không còn hơi sức: “Bạn tôi còn chưa tới.”

Giang Thủy nói: “Bạn cô tới đón cô?”

Dương Mai gật đầu, Giang Thủy liền không tiếp tục hỏi nữa, giẫm

chân ga một cái đi vào trường dạy lái xe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.