CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 42

Dương Mai vuốt tóc, đầu óc trống trơn, một chút ý tưởng cũng không

có.

Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên bay tới một thanh âm thanh đạm: “Nếu

cô không đi, trường dạy lái xe sẽ đóng cửa.”

Dương Mai quay đầu lại, thấy Giang Thủy thẳng tắp đứng ở nơi đó.

Cô yên lặng nhìn anh vài giây, trong lòng xoay quanh phiền muộn do

chờ lâu kia đột nhiên biến mất từng chút một.

Dương Mai đến gần vài bước, nói với Giang Thủy: “Nếu không xin

anh rủ lòng thương, đưa tôi về?”

Giang Thủy nhấp môi thành một đường thẳng, cơ hồ không hề trải qua

suy nghĩ của đại não, anh nói: “Cô lại không phải đi theo tôi học xe.”

Này nói trắng ra là từ chối.

Nhưng mà Dương Mai cũng không lộ ra biểu tình không cao hứng mà

ngược lại hứng thú dạt dào hỏi anh: “Theo anh, anh sẽ đưa tôi về nhà?”

Giang Thủy không cảm thấy những lời này có cái gì dị thường, vô

cùng chắc chắn gật gật đầu.

Dương Mai liền không tiếng động mà cười, ngửa mặt nhìn thẳng anh,

lời nói mang theo ý vị trêu đùa: “Được, tôi đây liền theo anh.”

Giang Thủy phản ứng trong chốc lát, mới suy nghĩ cẩn thận Dương

Mai đang cười cái gì, tuy rằng cô cười đến thực vui vẻ, nhưng Giang Thủy
một chút cũng không cảm thấy loại đùa này buồn cười.

Anh nói: “Tôi phải về nhà.”

Dương Mai ở phía sau kêu: “Anh đi rồi, tôi làm sao bây giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.