CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 490

đi!”

Người trong phòng ngoại trừ Lý Vân đều đang nhìn chằm chằm anh.

Giang Thủy đứng yên ở đó, quay đầu đi thẳng thì không tốt, một ngụm

hết ly này anh cũng thấy không vui. Cách xử sự của anh giống như cái đầu
gỗ.

Tóc đỏ chờ không nổi, lại thúc giục: “Mau tới đây uống đi, uống rồi

tùy tùy cậu đi đâu thì đi.”

Giang Thủy nói: “Tôi không uống.”

“Vì sao lại không uống? Không phải cậu muốn đi sao!”

“Vì sao tôi phải uống? Ai quy định muốn đi thì phải uống?”

“…” Tóc đỏ nghẹn họng, thằng nhóc này xem ra là ngốc thật, khẳng

định là thằng ngốc. Lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này mà logic còn rõ
ràng như vậy, khẳng định là cân não đặt sai rồi.

Người trong phòng thích nghe ngóng đều cười.

Lý Vân cũng cười, tay nhẹ nhàng đẩy ly rượu kia ra xa một centimet:

“Không uống thì không uống. Tôi đưa cậu ra ngoài.”

Ra đến bên ngoài hộp đêm, Giang Thủy dừng lại: “Cô trở về đi.”

Lý Vân không ngừng bước, tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai bước

thì quay người lại, mỉm cười nhìn Giang Thủy: “Vừa rồi cậu nói nghiêm
túc sao?”

Giang Thủy mặt gỗ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi mới vừa nói gì?”

Lý Vân: “Nói tôi không già như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.