CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 514

Cô ngồi ở đó, bảo trì tư thế ban đầu không nhúc nhích, thật an tĩnh. Cô

tựa trên ghế dựa giống như một tấm phù điêu. Hẳn là không có bất kỳ biểu
cảm gì, không cười, cũng không khóc.

Nếu làm cô khóc thì anh còn là đàn ông sao.

Giang Thủy cầm điếu thuốc đã hút mấy hơi, dùng sức ném trên mặt

đất, mang theo cảm giác bức bối bước nhanh tới.

Anh nghĩ, hình thức hai người bọn họ ở chung luôn là như vậy. Anh

luôn không lay chuyển được cô, luôn là người cúi đầu nhận thua.

Một lần nữa ngồi vào trong xe, mới biết được không gian bị bịt kín chỉ

mấy phút ngắn ngủi, cũng có thể khiến không khí bên trong cùng bên ngoài
khác biệt một trời một vực. Bên ngoài tuy rằng có ánh mặt trời chiếu thẳng
xuống, nhưng bởi vì đồng thời có gió lưu động nên không tính là quá nóng.

Mà trong xe không mở điều hòa, lại nóng như vậy.

Giang Thủy theo bản năng đi nhìn Dương Mai, mặt cô không có biểu

cảm gì chỉ nhìn chằm chằm chân chính mình, đôi mắt rũ xuống. Nhìn gần
như vậy, càng giống như một bức phù điêu.

Anh cứ yên lặng không lên tiếng mà nhìn trong chốc lát, khiến chính

mình tức đến bật cười: “Khó chịu hay không?”

Dương Mai quay đầu sang hướng bên kia.

Giang Thủy cắn răng, khởi động xe, bật điều hòa chạy đến lớn nhất:

“Anh đưa em về.”

Vương Chấn ở trong tiệm cảm thấy chán muốn chết, xa xa thấy Giang

Thủy tiến vào, vui vẻ ra mặt mà chào hỏi. Mới tiếp đón được một nửa liền
ngơ ngẩn — anh ta thấy người phụ nữ đi theo phía sau Giang Thủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.