CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 52

Thầy Hồ nói: “Cô để tôi thấy chân cô là được, tôi phải biết chân cô lúc

phanh xe và nhấn ga.”

Hắn nhìn nhìn váy dài đến mắt cá chân của Dương Mai, nói: “Váy này

quá dài, che hết rồi, kéo lên một chút đi.”

Dương Mai ôm ngực đứng, thầy Hồ ăn xong bánh nướng cũng không

gọi Dương Mai lên xe, mà là hùng hổ nói một tràng.

Hắn đang nói cái gì, Dương Mai căn bản không nghe, ánh mắt cô lướt

qua tầng tầng che đậy, tìm kiếm điểm nào đó ở nơi xa nhất.

Đó là chiếc xe tập lái màu đỏ, đang ngừng trên đường dốc (Bài đề pa

lên dốc trong học lái xe). Lái xe là Trương Tây Tây, bị lấn vạch.

Giang Thủy từ trên ghế phụ đi xuống, vòng sang bên Trương Tây Tây,

ngón tay anh vừa chỉ vào vạch trắng trên mặt đất vừa nói gì đó.

Dương Mai nhìn chằm chằm thân ảnh kia, anh vẫn mặc áo đen ngắn

tay cùng quần jean, giống ngày hôm qua như đúc. Anh đứng trên đỉnh của
đường dốc, bên cạnh là một cây cột sọc vàng đen thẳng tắp, anh cao hơn rất
nhiều so với cây cột.

Giang Thủy chỉ đạo xong, liền đứng chống nạnh, Trương Tây Tây lái

xe lui ra phía sau điểm đó, Giang Thủy giơ tay ra hiệu, tỏ vẻ xác định vị trí
đã vừa vặn. Trương Tây Tây cười một cái, chuẩn bị lại lần nữa khởi động
xe qua dốc.

Giang Thủy nhích lại gần phía trong góc, dựa đến trên cây cột kia,

nhường ra vị trí cho Trương Tây Tây.

Trương Tây Tây thuận lợi đi qua, tầm mắt Giang Thủy luôn theo sát

lúc này mới thả lỏng xuống, vô ý thức đảo qua nơi sân, rõ ràng dừng lại ở
vị trí nào đó một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.