Tiểu Hà rũ đầu nói: “Không được, cứ mãi đuổi theo anh ấy, em cũng
mệt mỏi.”
Cô ấy bỗng nhiên dừng lại, nhìn nhìn Giang Thủy bên cạnh Dương
Mai, Giang Thủy lập tức hiểu ý, tay kẹp thuốc nâng lên ý bảo, nói: “Hai
người cứ nói chuyện đi, tôi đi sang bên kia mượn bật lửa.”
Chờ Giang Thủy qua đường cái, vào cửa hàng đối diện, mặt Tiểu Hà
rốt cuộc sụp xuống.
“Chị, em bắt đầu hoài nghi chính mình.” Cô ấy nhăn cả khuôn mặt, rõ
ràng mới hơn hai mươi tuổi, lại bị Dương Mai nhìn ra vẻ mặt tang thương,
“Đều nói phụ nữ gả chồng, không thể tìm người mình thích mà phải tìm
người thích mình, như vậy mới hạnh phúc. Thời điểm em và Mạnh Đạt vừa
mới bắt đầu, em cho rằng anh ấy thích em. Nhưng hiện tại… Em không
cảm giác được.”
“Anh ta đối với em không tốt?”
Tiểu Hà lắc đầu: “Anh ấy không trăng hoa, ở nhà em cũng có đủ địa
vị. Trên chi phí ăn mặc cũng không hạn chế em. Nhưng mà, em cảm thấy
anh ấy không có tâm.”
“Đó là anh ấy không đủ săn sóc.”
“Đúng vậy, anh ấy không quan tâm em.”
Trời nổi gió, Dương Mai nắm thật chặt áo khoác của Giang Thủy, tức
khắc lại cảm thấy ấm áp.
Cô nói: “Tiểu Hà, chị không muốn ỷ vào tuổi lớn hơn mà can thiệp
vào tư tưởng và quyết định của em, chị liền lắm miệng một lần — em nói
với chị, em kết hôn với Mạnh Đạt, không phải bởi vì tình yêu, em căn bản
không tin có tình yêu tồn tại. Nếu không phải vì tình yêu, bây giờ em