CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 615

ấy: “Mỗi một loại hạnh phúc đều sẽ mệt mỏi, nhưng so với hiện thực rất
hạnh phúc, vất vả này chị có thể chịu đựng. Chị bây giờ đã rất thỏa mãn.”

Gió càng lớn hơn, cuốn lên hàng cây bên đường xôn xao rung động.

May mắn có đèn đường vàng ấm sáng lên, ban đêm không đến mức

quá lạnh lẽo quá mờ ảo.

Dương Mai đứng trong gió, nhất định rất lạnh, bởi vì Tiểu Hà phát

hiện mũi cô ấy đã đỏ. Nhưng dựa vào bên người cô ấy, lại thần kỳ cảm
nhận được nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng, từ khối thân thể kia không
ngừng không nghỉ trào ra.

Nếu tình yêu là một trận chiến thì những người phụ nữ thân ở chiến

trường đều là những người chiến sĩ đang giương kiếm. Có người phụ nữ
kiên trì không được bao lâu đã rời khỏi chiến đấu, mà có người càng đánh
càng hăng, thẳng đến phủ thêm len mình chiến bào hoàng kim.

Dương Mai hẳn là muốn mặc vào chiến bào hoàng kim trên người.

Đối mặt với một Dương Mai như vậy, Tiểu Hà không có lời nào để

nói. Đáy lòng cô ấy đột nhiên sinh ra kính nể không biết nói gì.

“Chị, chị thật sự rất dũng cảm, em đời này đều không thể làm một

người phụ nữ như chị được.” Cô ấy chân thành nói, “Chị, em thật tình
mong chị hạnh phúc.”

“Cảm ơn.” Dương Mai cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đối lập với

chóp mũi phấn hồng, có vẻ vô cùng đáng yêu.

Hai người phụ nữ đứng nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn lâm

vào trầm mặc.

Trong tình yêu, cô ấy là đào binh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.