CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 625

“Bởi vì em sẽ là một cái cây thấp bé hơn anh, tránh ở phía dưới anh,

anh phải rậm rạp một chút, mới có thể che mặt trời cho em. À đúng rồi, em
muốn nở hoa, nở ra loại hoa nhỏ màu hồng phấn.”

Ging Thủy nặng nề cười, nếu cô cũng là một cái cây, nhất định không

phải chỉ là một cái cây thấp bé, ít nhất cũng cao lớn không khác gì anh, có
lẽ so với anh còn cao lớn một ít. Chỉ là sẽ rất thon thả, không thô tráng
bằng chạc cây của anh. Nếu muốn nở hoa, cũng không phải loại hoa nhỏ
màu hồng phấn — cô sẽ nở ra màu đỏ thẫm, đóa hoa lớn như lửa thiêu đốt.

Giống như cô hùng hổ xông vào tầm nhìn của anh.

Đột nhiên, cô như là không có đầu óc hỏi: “Nếu có người muốn chặt

anh đi, anh làm sao bây giờ?”

Giang Thủy hơi hơi trầm tư, một lát sau, mới trầm tĩnh nói: “Vậy mùa

xuân năm sau lại nẩy mầm, một lần nữa lớn lên.”

“Nếu người kia lại tới chặt anh, nhất định phải chặt đứt anh thì sao?”

“Anh sẽ lại lớn lên, sẽ luôn mọc lại.”

Dương Mai hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “Mẹ em kiên quyết không đồng

ý, làm sao bây giờ?”

Anh nói từng chữ một: “Anh không lùi bước.”

Dương Mai kéo chăn cao lên, che khuất mặt.

Đủ rồi, thế là đủ rồi. Cô ở trong lòng nói như vậy.

Ăn xong cơm chiều, Dương Mai lôi kéo Giang Thủy ra bên ngoài dạo

quanh. Đi một hồi lại vòng qua bến xe buýt, lúc này hai người đã đi bộ
được một vòng. Mới đầu còn lạnh, cứ đi tiếp, cả người đều nóng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.