CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 626

Vòng một vòng xong rồi, lượng vận động cũng đủ lớn.

Áo ngoài bị Dương Mai thoát đến khuỷu tay: “Em phải đi về tắm rửa.”

Giang Thủy cau mày mặc áo cô đã cởi một nửa lại: “Vậy trở về đi.”

Ở cổng lớn, mẹ Dương vừa vặn đứng ở đó, cười nói: “A, hai đứa đã về

rồi? Cái kia, Tiểu Giang à, có thể giúp bác đi mua ít đồ về không?”

Giang Thủy nói: “Vâng, mua cái gì ạ?”

Mẹ Dương đưa một tờ giấy nhỏ cho anh, nói: “Đây, mặt trên viết hết.

Trái cây này, phải đi siêu thị lớn nhất mua. Quả hạch này, phải đi cửa hàng
nhà… Bác viết chỉ đường xuống rồi, cháu nói với ông chủ là Ngô Tuệ Trân
muốn mua, ông ấy sẽ giúp cháu lấy.”

“Vâng.”

“Đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn!”

“Vâng.”

Nhìn theo Giang Thủy đi xa đến lúc không thấy được bóng dáng nữa,

mẹ Dương nắm tay Dương Mai vào nhà.

“Dương Mai.”

Dương Mai ngẩn ra một chút, theo bản năng nhìn mẹ Dương, mẹ

Dương quay đầu đi, vui tươi hớn hở đón nhận: “Cháu ngồi đi, ngồi đi.”

“Vâng ạ.” Phó Lập Nghiệp một lần nữa ngồi xuống, cha Dương đẩy

mâm đựng trái cây qua, anh ta cung kính nói tiếng cảm ơn.

“Sao lại thế này?” Dương Mai đè nặng thanh âm, kéo lấy vạt áo mẹ

Dương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.