CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 637

Mẹ Dương nghe xong càng tức giận: “Con nguyện ý chịu khổ! Mẹ có

thể nhìn con đi chịu khổ?!”

Một trận kịch liệt ho khan — lúc này là thật sự.

Ba Dương vội vàng đi vỗ lưng mẹ Dương: “Đừng nóng đừng nóng,

nói chuyện chậm rãi, đừng làm hại thân thể.”

Mẹ Dương dùng sức xoa ngực mình, để ra một bàn tay chỉ vào Dương

Mai: “Tóm lại, con và họ Giang kia phải chia tay!”

Dương Mai chậm rì rì mà lắc đầu: “Chia tay không được.”

Mẹ Dương thiếu chút nữa vỗ bàn đứng lên: “Con nói cái gì?!”

Dương Mai hít sâu một hơi, theo bản năng đi sờ bụng mình: “Mẹ, con

mang thai, là của Giang Thủy.”

Lúc hoàng hôn một trận mưa to ập xuống, đến đêm khuya mới hết

mưa, tiếng “tích táp” ngoài cửa sổ trở thành âm thanh duy nhất vào ban
đêm.

Cách vách liên tục truyền đến tiếng nói chuyện, đã trễ thế này, ba

Dương mẹ Dương còn chưa đi vào giấc ngủ. Không cần nghĩ cũng biết là
bởi vì chuyện gì mà phiền lòng. Dương Mai thực áy náy, nhưng cũng
không hối hận.

Cô lẳng lặng nằm, trong năm ngũ quan, tai là nhạy bén nhất. Dường

như có thể nghe thấy tiếng biển bên cạnh thành phố này, mênh mông mãnh
liệt, từng chút từng chút va vào tim cô.

Vùng biển này, khi nào mới có một ngày gió êm sóng lặng.

Mưa to dừng lại, như là bóc đi một tầng vải mông lung, đèn đêm thành

thị dần dần sáng lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.