CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 70

Đồ ăn trong tiệm cơm không chú ý như tự mình làm, tuy rằng lúc chọn

thực đợn đã cường điệu đừng thêm bột ngọt cùng ớt cay, nhưng hương vị
đồ ăn nấu ra vẫn khá nặng vị.

Dương Mai mới vừa học xe xong, ăn uống vốn đã không được tốt, lúc

này lại ngửi được mùi dầu cải, càng thêm không thoải mái, ăn một lát liền
không muốn ăn nữa, chỉ nâng chung trà lên bắt đầu phẩm trà.

Lý Diễm không giống Dương Mai tự hạn chế như vậy, cô ấy chay mặn

đều không kỵ, cũng không kén ăn, có cái gì thì ăn cái đó, cô ấy ăn uống
nhiều hơn Dương Mai một vòng (ý là ăn nhiều hơn một lượt gắp, để
nguyên “một vòng” cho phù hợp với câu sau), bởi vậy dáng người cũng to
hơn một vòng so với Dương Mai.

Dương Mai không động đũa còn Lý Diễm vẫn đang liều mạng ăn, ăn

được một nửa cô ấy rốt cuộc cũng phát hiện Dương Mai không ăn nữa, liền
ngẩng đầu, trong miệng cô ấy còn nhai đồ ăn, môi bóng nhẫy nói một câu:
“Sao lại không ăn nữa? Ăn đi chứ!”

Dương Mai cong môi cười, nói: “Tớ ăn no rồi, cậu cứ ăn từ từ.”

Lý Diễm đảo qua đồ ăn còn dư lại một lượt, giương mắt nói: “Còn

thừa nhiều như thế, sao cậu ăn ít vậy.”

Ngừng lại một chút, cô ấy dường như bừng tỉnh kêu một tiếng: “À, tớ

biết rồi, cậu không ăn, dư lại đều để tớ ăn, cậu không ăn sẽ giảm béo, tớ ăn
nhiều liền tăng cân. Ai da đồng chí Dương Mai, sao bây giờ tớ mới phát
hiện cậu lại âm hiểm như vậy.”

Nói xong, Lý Diễm liền buông chén đũa, hai mắt như máy rà quét quét

tới quét lui nửa người trên của Dương Mai.

Sau một lúc lâu, cô ấy có chút nhụt chí nằm liệt xuống, nói chuyện

cũng như không còn hơi sức: “Ai, thật là người so sánh với người sẽ bị tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.