CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 72

“Đàn ông có phải đều thích phụ nữ như vậy không?” Lý Diễm vuốt

tóc, nâng má hỏi Dương Mai.

Dương Mai vốn dĩ muốn gật đầu nói đúng nhưng ngẫm nghĩ lại, trong

đầu bỗng nhiên lại hiện lên một khuôn mặt than không biểu cảm.

Cô nghĩ nghĩ, liền sửa miệng: “Khả năng cũng không phải tất cả.”

Ngừng một giây, cô lại cười, bổ sung một câu: “Nhưng mà cuối cùng khẳng
định đúng vậy.”

Lý Diễm còn muốn hỏi sâu hơn, Dương Mai như là nhớ tới cái gì, đột

nhiên thay đổi đề tài: “Lý Diễm, tớ muốn cầu xin cậu một chuyện.”

Lý Diễm có chút kinh ngạc nhìn Dương Mai, cô dùng chữ “Cầu xin”

này.

Lý Diễm cùng Dương Mai ở chung nhiều năm như vậy, rất hiểu tính

nết Dương Mai, cô ấy biết người phụ nữ này giống như hoa nở bên mép
vực đá, ngoan cường mà lại cố chấp, không như không có phong sương
tuyết vũ (gió sương mưa tuyết, ý chỉ sự khó khăn khổ cực) nào có thể đánh
bại cô, cũng không có dương quang mưa móc (ánh mặt trời mưa móc, ý chỉ
sự giúp đỡ, rạng ngời, may mắn) nào có thể khiến cô càng sáng lạn.

Cô chỉ bừng nở ở nơi đó, cùng hết thảy xung quanh đều không có

quan hệ gì.

Lý Diễm nuốt nước miếng, đứng đắn nhìn Dương Mai: “Có chuyện gì

cậu cứ nói thẳng, tớ khẳng định sẽ giúp cậu.”

Dương Mai nói: “Cậu có thể tìm người bạn kia của cậu nói một tiếng,

nói tớ muốn đổi giáo viên được không.”

Lý Diễm càng kinh ngạc: “Làm sao vậy? Giáo viên hiện tại không tốt

sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.