CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 724

“Con nói cái gì?”

“Mẹ dựa vào cái gì coi thường nhà người ta? Anh ấy trộm cắp phạm

pháp sao? Mẹ dựa vào cái gì xem thường anh ấy? Bởi vì con yêu anh ấy,
mẹ liền cấm con gặp anh ấy. Đây là vì cái gì? Anh ấy có gì sai? Con có cái
gì sai? Mẹ lại dựa vào cái gì vũ nhục anh ấy?”

Mẹ Dương một hơi nghẹn không thở ra được, ngực phập phập phồng

phồng.

Nhìn cha mẹ như vậy, Dương Mai cũng muốn khóc: “Vì cái gì muốn

cản con? Vì sao muốn ngăn cản chúng con? Mẹ, mẹ quá ích kỷ…”

“Câm miệng!”

Ba Dương quát lớn một tiếng, phòng khách một lần nữa lâm vào một

mảnh an tĩnh.

Mẹ Dương vỗ ngực, từng chút một, thực dùng sức. Bà nhìn ba Dương,

thanh âm run nhè nhẹ: “Dương Quốc Cường, nhìn xem con gái tốt của ông,
nó vừa rồi nói cái gì. Ôi tim của tôi, cũng không thở nổi rồi…”

Ba Dương vỗ lưng cho mẹ Dương, chờ thân hình bà không run lên

nữa, mới nghiêm túc mà nhìn về phía Dương Mai: “Chúng ta coi như vừa
rồi con chưa nói gì, bây giờ con về phòng đi!”

“Không.”

Bọn họ cùng nhau nhìn qua. Tầm mắt Dương Mai thẳng thắn, không

có chút khiếp đảm nào, chấp nhất đến mức khiến nhân tâm giật mình.

Giây tiếp theo, Dương Mai đứng dậy, mang theo túi tiền cùng di động,

đi đến cửa lớn.

Mẹ Dương hô to: “Con muốn làm gì? Hả? Con muốn làm sao!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.