Lý Vân nói: “Nhà đã chọn xong, đoạn đường này không tồi, bên cạnh
có nhà ga, giao thông tiện lợi, còn có siêu thị rất lớn, mua đồ vật rất nhanh
và tiện. Địa phương ăn nhậu chơi bời cũng nhiều, cậu buồn tùy thời có thể
xuống lầu tìm vui. Chung cư có thang máy, lầu trên dưới cũng thuận tiện,
cậu có thể mua một chiếc xe mới, đỗ ở gara — gara cũng là tiêu tiền mua,
cậu phải sử dụng nó cho tốt. Tóm lại, nơi này vô cùng tốt.”
Giang Thủy gật đầu: “Lát nữa tôi sẽ cảm ơn cậu ta.” Chỉ Tóc đỏ.
Lý Vân nói: “Không phải cậu ta, là tôi tìm giúp cậu.”
Giang Thủy nhìn Lý Vân, Lý Vân cũng nhìn anh, cười nói: “Giang
Thủy, cậu bây giờ hoàn toàn có điều kiện mua nhà, hơn nữa không cần do
dự quá nhiều — cậu có thể trực tiếp thanh toán bằng tiền mặt.”
“Ừm.” Trái tim Giang Thủy bang bang nhảy dựng lên, đôi mắt sáng
ngời như ngôi sao, “Khi nào đi xem nhà một chút.”
Nhà là do Lý Vân chọn, cô ta có kinh nghiệm, còn có người quen
trong lĩnh vực này đề cử, tự nhiên không kém được.
Căn nhà ở phía tây, từ chính ngọ đến buổi chiều, có ánh sáng vô cùng
sung túc. Diện tích không phải rất lớn, nhưng một đến hai người ở cũng đã
đủ.
Ở tầng cao, Giang Thủy đứng trên ban công, có thể quan sát hơn phân
nửa thành phố Bắc Kinh. Bắc Kinh là thành phố đông đúc nhất, đồng thời
cũng là thành thị có mùi người nhất. Nhiều xe như vậy, nhiều người như
vậy, Giang Thủy cũng là một trong số đó. Bây giờ anh đang đi ra từng chút
một, từng chút một trổ hết tài năng.
Anh thực thích nơi này, tâm tình kích động, cho Lý Vân một cái ôm
thật chặt.