Anh bỗng nhiên liền hiểu ra, vừa tức vừa buồn cười: “Có phải em xem
tôi là khách làng chơi không?”
Thần sắc cô ấy vừa động, không nói chuyện, nhưng trên mặt rõ ràng
viết — chẳng lẽ anh không phải sao?
Tức giận đến sắc mặt anh cũng không tốt nổi, chỉ vào cửa hung dữ
nói: “Nếu em còn như vậy thì đi ra ngoài cho tôi.”
Cô ấy không nhúc nhích, lúc này đi ra ngoài khẳng định là không sáng
suốt. Cô ấy cần phải làm anh bớt giận.
“Thật xin lỗi, em không biết…”
Anh ngắt lời cô ấy: “Trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Cô ấy nói: “Muộn như vậy anh còn mang em về, cho em ở phòng lớn,
em…”
Anh đã hiểu, vẫy tay ý bảo cô ấy câm miệng. Ngồi dậy, nói với cô ấy:
“Em có thể ở đây, không cần làm gì khác.”
“Thật sự?”
“Thật sự.” Anh nói, “Em có cái gì khác có thể báo đáp tôi? Em bây
giờ không báo đáp được tôi.”
Cô ấy lại cúi thấp đầu, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Em có thân thể
nha.”
Mặt nóng lên, trước kia cũng từng nói loại lời này, dáng vẻ này có thể
làm đàn ông mềm lòng nhất. Thường thường lúc này, mọi việc của cô ấy
đều sẽ thuận lợi, đàn ông sẽ tha thứ sai lầm của cô ấy, sẽ tiêu tiền trên
người cô ấy. Cuộc sống của ấy cũng sẽ tốt hơn một chút.