Cô ấy đáp: “Cũng gần giống nhau, nó học khoa học tự nhiên, em học
khoa văn, không giống nhau.”
“Ừm.” Anh nghĩ nghĩ, nói, “Khi đó em nói câu cổ văn kia, có ý tứ gì?”
Nói tới đây, cô ấy lại cười rộ lên: “Này anh cũng không biết à, ý tứ
chính là — ăn một chén cơm canh đạm bạc, uống một gáo nước, ở tại ngõ
nhỏ rách nát. Là do Nhan Hồi đệ tử yêu quý nhất của Khổng Tử viết, dưới
điều kiện như vậy vẫn giữ được lối sống thanh bần vui đời đẹp đạo.”
“Ừm, đó là thánh nhân.”
“Đúng vậy, đó là thánh nhân. Người bình thường đều làm không được
— dù sao em làm không được.”
“Em muốn ở tốt, ăn được, uống tốt.”
Cô ấy thở dài: “Nhưng là mệnh em không tốt.”
“Ai nói.”
Cô ấy liếc anh một cái, bỗng nhiên vui vẻ ra mặt: “Bây giờ giống như
mệnh lại tốt, bằng không sao em có thể gặp được anh chứ. Anh cho em ở
căn nhà lớn như vậy.”
“Đúng vậy, hơn nữa là ở miễn phí. Không cần em hồi báo.”
“Thật vậy không?”
“Thật.”
Anh nghĩ nghĩ, vươn một ngón tay ra: “Chỉ có một điều kiện.”
Lông mày cô ấy hơi nhíu, bỗng nhiên có điểm lo lắng: “Cái gì?”
“Em tiếp tục hoàn thành việc học, anh giúp đỡ em.”