“Cái gì?”
“Nhất định phải học tập cho tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.”
Cô ấy trợn to mắt không dám tin mà nhìn, mặt anh thực bình tĩnh, thời
điểm nói chuyện có nề có nếp. Cô ấy đã từng gặp rất nhiều đàn ông, bọn họ
đều nói năng ngọt xớt, lúc nhìn cô ấy luôn cười ái muội. Hiếm khi có ai
như Giang Thủy, giống như một người lớn trong nhà đang dặn dò con cháu.
Anh cho cô ấy điều kiện tốt để dừng chân, nói cho cô ấy đây toàn bộ
là miễn phí. Bây giờ lại nói, anh muốn giúp đỡ cô ấy hoàn thành việc học.
Quả thực là cái bánh có nhân to đùng từ bầu trời rơi xuống. Vì sao lại
đối với cô ấy tốt như vậy?
Chính Giang Thủy cũng không rõ, bọn họ không thân chẳng quen, anh
làm gì có tâm đồng tình tràn lan, đi trợ giúp một nữ sinh nhỏ cơ hồ không
có giao thoa gì với mình?
Sau lại anh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận.
Cô ấy mười tám tuổi, bỏ học, không có cha mẹ, đi làm nuôi sống em
trai.
Quá giống.
Anh cầm lòng không đậu muốn vươn tay hỗ trợ, nếu phía trước là
vũng bùn, anh cũng muốn nỗ lực một phen, xem có thể giải cứu ra cái gì
không. Rốt cuộc đây là thanh xuân của anh, là quá khứ khó quên thanh
xuân không ra gì của anh.
Giang Thủy không tiếp tục ở lại chung cư của Lý Diễm, chung cư kia
tạm thời để lại cho Nhục Nhục và em trai cô ấy.