CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 797

Thịt, rượu, thuốc lá, âm nhạc, ánh lửa.

Đàn ông, phụ nữ.

Một loại thịnh yến hoàn toàn bất đồng với không khí ăn tết khác, bọn

họ đều là người trẻ tuổi đang độ niên hoa, theo đuổi lạc thú hiện tại.

Tóc đỏ nhìn trúng một cô gái tóc vàng, trời lạnh nhưng vẫn mặc áo hai

dây họa tiết da báo cùng quần đùi da màu đen. Hắn cho rằng cô ta mặc
quần lót trong màu da dày, đi qua sờ soạng một phen mới biết được, cô ta
để chân trần.

“Em không sợ lạnh à?” Tóc đỏ một bên nói, một bên mắt hướng cổ áo

nhìn.

Cô gái tóc vàng vén tóc che ở ngực đến sau đầu, một phen câu lấy cổ

Tóc đỏ, hì hì cười: “Ôm anh liền không lạnh nữa!”

Mới nói mấy câu, hai người đã ôm nhau, tập tễnh lại rêu rao đi lên lầu.

Cả lầu hai đều là phòng ngủ, gian nào cũng giống nhau, tùy người chọn lựa.

Biệt thự trang hoàng huy hoàng hoa lệ, cách âm lại không tốt lắm.

Nhưng người trẻ tuổi cởi mở, kêu thật sự lớn tiếng. Giang Thủy ở cách
vách từ giường đi đến ban công, có tiếng tuyết rơi gào thét nhưng âm thanh
phụ nữ rên rit vẫn rõ ràng trong tai.

Anh cười một cái, đổ cả cốc rượu vang đỏ chân dài còn lại vào trong

miệng.

Không biết khi nào Lý Vân đi vào, cũng cầm một chén rượu, một

đường đi một đường nhấm nháp. Không sai, là nhấm nháp. Cô ta nói: “Cậu
uống như vậy, căn bản nếm không ra cái hay của rượu.”

Giang Thủy liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Vậy uống như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.