Hai người đàn ông nhìn nhau liếc mắt một cái, bỗng nhiên đều không
nói gì.
Dương Mai như lọt vào trong sương mù, khuỷu tay thọc thọc Giang
Thủy, “Đi Ôn Châu làm gì?”
Ông chủ Lưu cướp lời đáp: “Chơi thôi!”
Giang Thủy nói: “Lão Lưu là người Ôn Châu.”
“Đúng vậy, bản chất tôi cũng giống cậu — đều là tới Bắc Kinh làm
công.” Ông chủ Lưu nói, “Duy nhất bất đồng chính là, tôi có sản nghiệp ở
Ôn Châu, gốc rễ cùng điểm mấu chốt của tôi đều ở nơi đó. Mà cậu là gì
cũng không có.”
Nói xong lại cười ha ha.
Giang Thủy nhìn hắn vài lần, lấy rượu Mao Đài trước mặt hắn đi,
“Lão Lưu đừng uống nữa.”
Ông chủ Lưu lại lấy Mao Đài về, “Làm sao vậy, chê tôi nói bậy?”
“Không.”
“Được, cho cậu chừa chút mặt mũi.” Một bên nói, một bên hướng
Dương Mai bên kia đưa mắt ra hiệu.
Rượu đủ cơm no, ông chủ Lưu hứng thú còn cao, muốn tìm người
đánh bài Poker, Giang Thủy gọi điện thoại gọi người. Đám người tới đông
đủ, ông chủ Lưu càng không cho anh rời đi, “Tôi biết kỹ thuật chơi bài của
cậu tốt, cậu tới đánh hai ván với tôi!”
Một tay bản lĩnh của Giang Thủy, đều là kỹ thuật luyện ra từ thời kỳ
thiếu niên. Khi đó xem “đổ thần”, anh còn cố ý luyện kỹ năng này.