Thái Minh Tinh xua xua tay: “Bây giờ em về phòng đi, đóng cửa ăn
năn!”
Tiếng bước chân bị cửa phòng ngăn trở, Thái Minh Tinh thở phào nhẹ
nhõm.
Dương Mai nhìn cô ấy, nhiều cảm giác tốt hơn, “Em bảo hộ em trai
mình rất khá.”
Thái Minh Tinh nói: “Nó rất đơn thuần, cho tới bây giờ… Nó còn
tưởng rằng em ở hội sở chỉ là nhân viên phục vụ bưng trà đổ nước.”
“Đứa trẻ tốt đơn thuần sẽ có báo đáp.”
“Phải, nó sẽ.”
“Em cũng sẽ.” Dương Mai nói.
Thái Minh Tinh cười khổ một chút, “Chị vừa rồi muốn hỏi người
nào?”
Dương Mai trực tiếp hỏi: “Còn nhớ một ông chủ họ Lưu không?”
…
Không gặp Lý Vân, Dương Mai cũng lười so đo với Tóc đỏ, dù sao cô
đã từ Thái Minh Tinh biết điều mình muốn biết.
Bất quá loại cấp bậc như Thái Minh Tinh này, cũng không có khả
năng hiểu được chi tiết về nhưng ông chủ ở đó, có thể nói đại khái đã là
không tồi.
Dương Mai cũng không rảnh nghĩ đông nghĩ tây, sau một tuần, Giang
Thủy cùng ông chủ Lưu liền từ Ôn Châu trở về Bắc Kinh.