“Em đã nói gì chứ, anh biết lái?!”
Đi khỏi trạm cảnh sát giao thông bị trừ điểm, Dương Mai một bên đi
xe ông già một bên mắng anh.
Giang Thủy không mặt mũi cãi lại. Năm nay vừa mới bắt đầu, bằng lái
của anh đã không còn bao nhiêu điểm, trừ là điểm của Dương Mai.
Sau khi trở về, Giang Thủy ít nhiều có ý tứ lấy lòng Dương Mai, tự
mình lột hạt dưa cho cô, lột móng tay đều thất bại, trực tiếp dùng miệng.
Dương Mai cắn mấy viên, cảm thấy không đúng, lúc này mới thưởng cho
Giang Thủy một cái liếc mắt, chân trần đá đùi anh: “Trừ điểm của em, anh
còn cho em ăn nước miếng của anh!”
Giang Thủy nói: “Không phải chỉ trừ có 3 điểm sao, có thể đừng nhắc
lại mãi không.”
“Không đề cập tới anh có thể nhớ lâu sao!”
“Em lại không lái xe, 12 điểm để đấy cũng là lãng phí.”
Dương Mai cố tình nói: “Sao có thể? Anh biết bây giờ 1 điểm có thể
bán bao nhiêu tiền không? — 200 đấy! Em nói cho anh!”
Giang Thủy không nói chuyện, đứng lên rút túi tiền ở mông ra.
“Anh làm gì?” Dương Mai hỏi.
Lấy túi tiền ra, từ bên trong móc ra 600, “Quan hệ của hai ta, có thể
cho giá hữu nghị không?”
Dương Mai tức giận đến nói không nên lời.
“Được, 600 thì 600 đi.” Đập tiền lên bàn, vỗ vỗ mông lưu lại một
bóng dáng tiêu sái.