Thời gian gần ba ngày, Dương Mai đều không muốn nói chuyện cùng
Giang Thủy. Giang Thủy dỗ thế nào cũng không được, sau lại ông chủ Lưu
gọi đi, mới tâm bất cam tình bất nguyện mà đi ra ngoài.
Khi trở về, lại là một hóa đơn phạt, vẫn là quá tốc độ.
Giang Thủy dịch sang bên Dương Mai, rất nghiêm túc tự hỏi lúc này
rốt cuộc có cần đưa tiền hay không.
Bỗng nhiên, Dương Mai nói: “Thầy Giang, một năm anh tính trừ bao
nhiêu điểm?”
Giang Thủy ngẩn ra, phản ứng lại, cô đây là đang châm chọc anh.
Mím môi không nói lời nào, pháo đã sẵn sàng phát nổ, nào có đạo lý tiến
lên đốt lửa, anh lại không ngốc.
Kỳ thật, Giang Thủy trước kia không kiêu ngạo như vậy, tốc độ xe dù
nhanh cũng tuân thủ quy tắc giao thông, đại khái là bởi vì cẩn thận. Bây giờ
lái xe, xa không bằng trước kia để tâm cẩn thận. Anh nghĩ, anh khẩn trương
làm gì? Lên đường không nên nghĩ nhiều như vậy, huống hồ …
Giang Thủy nói: “Trước kia thiếu tiền, nhưng bây giờ thì không. Anh
bây giờ thiếu nhất chính là thời gian, không có biện pháp, anh cần nhanh
một chút.”
Dương Mai đột nhiên nhìn anh, mặt mày giống như đúc, lại ở nháy
mắt nào đó làm cô đặc biệt hoảng hốt — đây là ai? Là người đàn ông cô
biết trước kia luôn im ắng không nói lời nào, đùa một cái liền cắn câu sao.
Dương Mai không dám nghĩ nhiều, như trốn tránh mà đi tới phòng
khác.
Tới tháng năm, Giang Thủy bỗng nhiên vội lên.