CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 862

hai bước ở phía sau, giữa hai người có một con chó, đang phun đầu lưỡi
nhỏ chảy nước dãi.

Là mùi hương cá nướng hấp dẫn nó.

Ông chủ rung rung túi, mắt con chó liền theo túi di tới dời đi.

“Muốn ăn?”

Con chó vui sướng vẫy đuôi.

Ông chủ Lưu cười âm u, ngồi xổm xuống, đón con chó chạy tới, “Sao

đến mày cũng biết, chỗ tao có thịt ăn?”

Lấy ra cá nướng đã biến thành màu đen trong túi, vứt lên mặt đất, con

cho một chút cũng không rụt rè, cứ thế mà ăn. Con chó này có vẻ ngoài xấu
xí, nước mưa làm cho lông của nó dán hết lên người, dưới tác dụng thị giác
càng thêm gầy gò.

Đây là một con chó cùng đường bí lối lưu lạc.

“Ăn ngon không?”

Chó không rảnh trả lời.

“Ăn ngon, bằng không cũng sẽ không một đường đi theo tới đây.

Đúng hay không?”

Những lời đằng sau, là nói với Dương Mai.

Dương Mai mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm hắn, hắn đứng lên,

khinh miệt cười cười, “Loại chó này cũng may vẫn còn sống được, một
khối thịt mỡ là có thể cắn câu, một khối thịt mỡ liền chạy theo cô. Tôi cũng
không cần nó trông cửa đâu, rất lãng phí, nhưng trên thực tế tôi đã có chó
trông cửa rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.