Ừng ực ừng ực, anh chỉ biết uống nước.
Vì sao muốn uống nhiều rượu như vậy? Anh hối hận, nếu không phải
vì rượu, bây giờ anh sẽ khát như vậy sao?
“Anh có nghe thấy không!”
Nghe thấy được, lại giống như không nghe thấy. Giờ này khắc này, hai
lỗ tai anh chỉ còn lại âm thanh nước khoáng trôi xuống dạ dày — trải qua
thực quản dài dòng, một đường nghiêng ngả lảo đảo, cuối cùng hội tụ trong
dạ dày. Tiếp theo, trước mắt anh bỗng nhiên xuất hiện một mảnh biển, đó là
cảnh biển trong mơ của Dương Mai, anh tận mắt nhìn thấy chính mình trầm
mình dưới biển, nhìn chính mình chết đi.
Trên lưng bị người đụng phải một chút, sau khi anh phản ứng lại,
Dương Mai đã chạy đến bên tay trái anh, giơ tay đập, chai nước khoáng của
anh rơi xuống trên mặt đất.
Bọt nước nện vào tường sơn tuyết trắng, giống như thứ gì nổ tung.
Thứ gì chứ? Giang Thủy nghĩ tới, lại quên mất.
Dương Mai bị dáng vẻ trầm mặc của anh làm cho tức giận đến cả
người phát run, cây đại thụ này càng lớn càng rắn, cô hận không thể một
lần nữa rút nó lên trồng lại.
Liều mạng xoay thân hình cứng đờ của anh lại, rõ ràng thực tức giận,
lại bi thương đến cơ hồ muốn rơi lệ: “Giang Thủy? Tại sao anh lại như
vậy? Em hỏi anh, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Muốn kiếm tiền.” Anh nhẹ nhàng nói, nhẹ bẫng tựa như bọt sóng hoa
râm rơi xuống trong biển.