CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 892

Tóm lại, việc này sống chết cũng không thể nói cho bọn họ chân

tướng, bằng không còn không phải sẽ rối loạn tất cả sao? Ba Dương không
đề cập tới, chỉ mẹ Dương thôi đã đủ để cô ứng phó rồi. Đừng nói cho Giang
Thủy chăm sóc cô, chỉ là cho hai người bọn họ gặp mặt, khả năng khó lại
càng thêm khó.

Dương Mai dặn dò Giang Thủy, kêu anh đến lúc đó đừng nói lỡ

miệng.

Giang Thủy cái gì cũng chưa nói, cảm thấy chính mình quá mẹ nó uất

ức.

Dương Mai nói: “Đêm nay anh ngủ ở đâu?”

Giang Thủy nhìn nhìn khắp nơi, phòng đơn không gian rất lớn, chỗ

cạnh toilet có bàn tròn nhỏ và sô pha, nằm cả đêm cũng hoàn toàn không
thành vấn đề.

Đôi mắt Dương Mai đuổi theo tầm mắt anh, cũng thấy chiếc sô pha

kia. Cô nói: “Cũng được, anh ngủ ở kia, buổi tối nếu em có việc gì cũng
thuận tiện kêu anh.”

Giang Thủy nghe xong lập tức nói: “Em sẽ không có việc gì.”

Dương Mai ý vị thâm trường mà cười: “Anh khẩn trương cái gì, còn

không cho em mắc tiểu à.”

Giang Thủy phản ứng một chút, trấn định lại, “À.”

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Giang Thủy chậm rãi đi đến bên sô

pha, ngồi xuống.

Tầm mắt Dương Mai từ trên người anh dời đi, dừng ở ngoài cửa sổ.

Từ cửa sổ bên mép giường nhìn ra ngoài, vừa lúc có thể thấy chiếc ghế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.