CHỜ ĐẾN KHI GIÓ ÊM SÓNG LẶNG - Trang 93

Anh sửng sốt một chút, liền nghe Dương Mai nói: “Tôi giúp anh lấy

tiền. Túi tôi không xách, quá nặng, anh xách đi.”

Dương Mai nghiêng người qua, nói với em gái thu ngân kiểm tiền,

tổng cộng hai mươi bảy, Dương Mai móc ra ba mươi đồng đưa qua, chờ
thối tiền lẻ.

Một hồi qua lại như vậy, Giang Thủy liền nhìn cô chằm chằm.

Dương Mai trừng lại: “Nhìn tôi làm gì, yên tâm, tôi sẽ không trộm tiền

của anh.”

Giang Thủy đột nhiên dời mắt đi, nhỏ giọng nói: “Tôi chưa nói cô

trộm tiền.”

Dương Mai: “Vậy anh cứ nhìn tôi làm gì?”

Giang Thủy không nói lời nào.

Hai người mua đồ xong đứng ở cổng lớn chờ, xe tới, bọn họ cùng

nhau ngồi lên.

Trương Tây Tây đem xe ngừng ở góc có bóng cây, mấy người cùng

nhau ăn kem. Trương Tây Tây ở trong xe ngồi lâu rồi, trên mông ra một
tầng mồ hôi, liền xuống xe hong gió, Lâm Dương cũng theo ra ngoài. Trên
xe chỉ còn lại Dương Mai và Giang Thủy.

Dương Mai đang gặm kem, Giang Thủy thì uống nước.

Một bình nước lớn, Giang Thủy ngửa cổ, ừng ực ừng ực uống từng

ngụm đã hết non nửa bình.

Dương Mai kem cũng không ăn, nghiêng đầu, quang minh chính đại

nhìn chằm chằm hầu kết Giang Thủy lăn lộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.