CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 127

"Mạt Mạt, cháu làm sao vậy? Sao trông buồn rầu thế." Bà thân thiết hỏi

thăm.

Cô lắc đầu.

Tư Đồ Thuần tiếp tục hỏi: "Có phải Tiểu An lại vừa bắt nạt cháu không?"

"Không phải ạ."

Mạt Mạt từ từ đi tới bên người bà, vài lần muốn nói ra miệng rồi lại thôi.

"Ngoại trừ Tiểu An thì có ai khiến cho cháu tủi thân như thế này hả?" Tư

Đồ Thuần trìu mến kéo tay cô lại, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên người
bà. "Có phải cháu có chuyện muốn nói không?"

"Cháu... cháu vừa gặp Vi, chính là bạn gái cũ của anh Tiểu An. Cô ấy

bây giờ đang làm ở "Thiên đường và Địa ngục", tiếp một người đàn ông đã
luống tuổi rồi."

Tư Đồ Thuần nhíu mày, cố tình như vô ý ngẩng đầu lên liếc nhìn An Dĩ

Phong đang ở trên tầng hai.

"Đều tại cháu, cháu sao lại có thể..."

"Không liên quan đến cháu." Tư Đồ Thuần bình tĩnh cắt lời cô.

"Nếu như cháu không muốn gả cho anh Tiểu An, Vi đã có thể gả cho anh

ấy rồi, anh Tiểu An sẽ không đau lòng, Vi cũng sẽ không sa ngã."

Tư Đồ Thuần mỉm cười, nụ cười trong lành như nước. "Trước đây khi cô

thẩm vấn tội phạm, mỗi một tội phạm đều nói với cô rằng, anh ta không
muốn gây án, đều là người ta có lỗi với anh ta như thế này như thế kia, thế
nên anh ta mới muốn trả thù. Thật ra, từ khi mới bắt đầu sinh ra, con người
dù thế nào cũng phải trải qua gian khổ. Người thiện lương sẽ lựa chọn kết
luận gian khổ là sai lầm của chính bản thân mình, cố gắng tự mình làm tốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.