CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 133

Rõ ràng đồ ăn Pháp là loại đồ ăn yêu cầu sợ tao nhã và tình cảm trong

khi ăn, thế mà An Nặc Hàn lại dùng bữa chẳng hề có tác phong của người
lịch sự, lúc thì sờ tay cô, lúc thì giật nhẹ tóc cô, lúc lúc lại ôm lấy vai cô.

Mạt Mạt cho rằng không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn.

"Này! Anh có để yên không, anh không sợ người khác coi anh như một

con sói háo sắc ham muốn thiếu nữ vị thành niên hả, em còn lo rằng người
khác đã cung cấp cho em một phục vụ bao đặc biệt đấy chứ."

Hai đôi vợ chồng ngồi cười, ngay cả Hàn Trạc Thần cười cực nhỏ cũng

lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

Cũng may mà người phục vụ nghe không hiểu, mù mịt nhìn bọn bọ.

"Anh con người ngay thẳng chính trực thế này, không có người hiểu

lầm." An Nặc Hàn lại ôm chầm lấy cô: "Đến đây, cô em nhỏ, cho anh trai
hôn một cái nào."

Nói xong, anh thật sự đến gần, hôn chụt lên má cô.

Cô xoa xoa nước miếng còn sót lại, lại nghe thấy anh nói: "Đến đây, cô

em nhỏ, cười cho anh trai một cái!"

Nhìn nụ cười mê gái trên khuôn mặt anh, cô thật sự không kiềm chế

được, cười nghiêng ngả. "Đáng ghét."

Lần cười này, miệng không khép lại được.

Bữa cơm này, cô căn bản không nhớ được mình ăn cái gì, chỉ nhớ rõ vẻ

mặt phấn chấn của An Nặc Hàn kể về chuyện ở đại học Cambridge, miêu tả
sự thảm hại của anh lần đầu đi xe đạp, kể về chuyện lạ khiến anh trở thành
nhân viên thu ngân của cửa hàng tiện lợi, nói về tâm tình xúc động khi anh
xem vòng đấu super...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.